Rốt cục năm thầy trò không còn khóc nữa, lúc này bốn đệ tử tỏ ra vô cùng cung kính với Dư Tắc Thành.
Đối
phương chỉ khẽ giơ tay đã có thể đưa mình vào trong ảo cảnh, muốn lấy
tính mạng của mình cũng dễ như lấy đồ trong túi, nếu không tỏ ra cung
kính vậy chính là thằng ngốc.
Dư Tắc Thành nói:
- Được, được rồi, tới đây lấy ngọc giàn này đi, sau đó ra ngoài, ta có chuyện muốn nói với sư phụ các ngươi.
Bốn người nghe vậy sửng sốt, lấy ngọc giàn này làm gì?
Dư Tắc Thành lại nói:
- Đây là lễ vật ta tặng cho các vị hiền điệt, sao lại không lấy, mau nhận đi.
Bốn
người cẩn thận, mỗi người lấy một ngọc giàn, sau đó luyện hóa, quan sát
công pháp ẩn chứa trong đó. Bọn họ vừa rót chân nguyên vào, ngọc giàn
bị kích thích lập tức vỡ nát, biến thành một nhát đâm thật mạnh, kích
thích thần hồn của họ.
Bốn người cất tiếng kêu đau đớn, một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần lại, nhìn Dư Tắc Thành với vẻ nghi hoặc.
Mạc Trần bên cạnh khẽ chớp mất. đã nhìn ra ảo diệu bên trong:
- Đây là kích phát lực Thần Uy...
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
-
Đúng vậy, sư huynh, đây chính là phương pháp kích thích lực Thần Uy.
Bọn họ chịu của đệ một đòn lực Thần Uy mà không chết, tương lai hẳn có
thể lãnh ngộ được lực Thần Uy của mình.
Đây
là phương pháp truyền thụ lực Thần Uy mà Dư Tắc Thành căn cứ vào ba
ngàn Thần Uy Long Tinh thu được sáng chế ra. Hắn hóa lực Thần Uy của
mình trở thành ngọc giàn, ai đọc ngọc giàn của mình sẽ phải chịu một
đòn. Kẻ chịu một đòn lực Thần Uy mà không chết, sau này sẽ có khả năng
lãnh ngộ lực Thần Uy.
Nghe thấy đây là diệu pháp truyền thụ lực Thần Uy, bốn người mừng như điên dại.
Linh Chân đột nhiên kêu lên:
- Đây... đây là lực Thần Uy... ta lãnh ngộ, ta lãnh ngộ rồi...
Dứt
lời y lấy ra một thanh phi kiếm bát giai, khẽ run lên một cái, hóa
thành một chiếc lưới tơ vàng, bao trùm phạm vi chừng trăm dặm thiên địa.
Đây
là một trong ba chiêu kiếm mạnh nhất của Thiên La kiếm tông, Thiên La
Địa Võng, cần rất nhiều nguyên khí mới có thể sử dụng, nhưng hiện tại
Linh Chân chỉ cần tiện tay đã có thể xuất ra.
Y lại nói:
-
Lực Thần Uy của ta chính là giảm bớt nguyên khí. vốn trước kia cần mười
thành nguyên khí mới có thể sử dụng chiêu kiếm này, nhưng hiện tại chỉ
cần một thành là có thể sử dụng. Lần tới ta giao thủ cùng Thuần Dương
kiếm phái Mộc đạo nhân, không còn sợ Thiên Đạo Trì Cửu, kéo dài cuộc
chiến của y nữa.
Ba
người còn lại hết sức vui mừng, sư huynh đã có thể lãnh ngộ lực Thần
Uy, mình nhất định cũng lãnh ngộ được. Bốn người bọn họ thi lễ, sau đó
rời khỏi điện phủ, trở về bế quan lãnh ngộ lực Thần Uy.
Dư
Tắc Thành chỉ khẽ mỉm cười, thật ra cũng chưa chắc cả bốn người có thể
lãnh ngộ lực Thần Uy, đây hoàn toàn là do cơ duyên. Ai có thể cảm ngộ
lực Thần Uy, phải xem duyên phận của người đó.
Sau khi bốn người bọn họ rời khỏi, Dư Tắc Thành đi tới trước mặt Đại sư huynh:
- Sư huynh, để đệ giải trừ nguy cơ Hóa Đạo cho huynh.
Dứt lời, Dư Tắc Thành lặng lẽ cảm ngộ thân thể Đại sư huynh, không khỏi sững sờ:
- Sư huynh, dường như nguy cơ Hóa Đạo của huynh...
Đại sư huynh gật gật đầu:
- Đúng vậy, là ta cố ý làm như vậy.
Thì
ra nguy cơ Hóa Đạo của Đại sư huynh hoàn toàn nằm trong tầm khống chế
của y, là do chính y tạo ra. Xem ra y muốn làm chuyện này để quan sát
các đệ tử của mình, để xem rốt cục ai có thể kế thừa Thiên La kiếm tông
của y.
Dư Tắc Thành nói:
- Thật xin lỗi, sư huynh, phá hỏng đại kế thử thách đệ tử của huynh rồi.
Mạc Trần lắc đầu:
- Không, thật ra mục đích của ta không phải như vậy.
- Có lẽ sư phụ đã cho đệ biết về quá khứ của ta, gia tộc ta hàng ngàn năm qua vẫn ra sức chấn hưng Thiên La tông như ngày trước.
-
Đây cũng là lý tường của ta, đáng tiếc bí pháp Thiên La tông năm xưa đã
thất truyền, ta bèn lấy Hiên Viên kiếm pháp làm căn bản, kết hợp với bí
pháp Thiên La còn sót lại, sáng tạo ra Thiên La kiếm tông hiện tại.
Nhưng Thiên La kiếm pháp mà ta sáng chế ra lại có ân họa bên trong. Muốn
thành lập trung môn còn có thể, nhưng nếu muốn trở thành một trong một
trăm lẻ tám thượng môn, vậy còn kém rất xa.
-
Sau lần trước đại chiến Tâm Kiếm Thiền Tông, ta trở về ngộ ra Thiên
Đạo, trở thành Phản Hư Chân Nhất. Trong lòng có chút sở ngộ, hiểu ra nếu
muốn hoàn thiện Thiên La kiếm pháp của ta, vậy phải noi theo đạo thiên
địa mới có thể được.
-
Người đời đều sợ nguy cơ Hóa Đạo, thế nhưng bọn họ không biết rằng sau
nguy cơ Hóa Đạo, càng hiểu rõ pháp tắc Thiên Đạo hơn. Cho nên ta mới cố ý
Hóa Đạo, đê lãnh ngộ Thiên La bí pháp của ta.
Dư Tắc Thành nói:
- Sư huynh, xem ra đệ đa sự rồi.
Mạc Trần lắc lắc đầu:
-
Không phải đệ đa sự, ta đã quá coi thường nguy cơ Hóa Đạo, nghĩ rằng có
Băng Hồn Tinh là có thể thoát khỏi nó. Không ngờ sau khi sử dụng Băng
Hồn Tinh, giải trừ nguy cơ Hóa Đạo trong thân thể, nó lại xuất hiện dưới
một hình thức khác, chính là họa mê muội của Hiên Viên kiếm phái ta.
-
Kết quả ta tự mua dây buộc mình. Mười năm trước đây, ta cho rằng mình
đã thoát khỏi nguy cơ Hóa Đạo, cho rằng mình vô địch thiên hạ. cho rằng
mình làm gì cũng được.
-
Không ngờ trong lúc không hay không biết, ta đã lâm vào họa mê muội.
Chỉ cần khôi phục lực lượng, ta sẽ tiến vào trạng thái điên cuồng. Chỉ
có ở trong trạng thái suy yếu như hiện tại, tâm trí ta mới sáng suốt
bình thường.
-
Hiện tại ta không dám dùng Băng Hồn Tinh để giải trừ nguy cơ Hóa Đạo.
Chỉ cần giải trừ nguy cơ Hóa Đạo, họa mê muội của ta sẽ bùng nổ, hoàn
toàn điên cuồng, chỉ có thể mượn nguy cơ Hóa Đạo hiện tại khiến cho lực
lượng của ta mất hết, để chống lại họa mê muội, nhìn mình dần dần Hóa
Đạo tiêu tan.
- Quả nhiên Thiên Đạo khó chống, cho nên sư đệ tới kịp thời, cứu mạng ta.
Dư Tắc Thành lắc đầu:
- Sư huynh, sao huynh không đưa tin sớm, đệ đã tới cứu huynh sớm.
Nguy cơ Hóa Đạo rất dễ dàng giải trừ, Dư Tắc Thành và Đại sư huynh đều có Băng Hồn
Tinh trong tay, chỉ cần sử dụng là có thể phá tan nguy cơ Hóa Đạo. Nhưng muốn giải trừ họa mê muội, vậy phải tốn chút công phu.
Dư Tắc Thành lấy hai viên Băng Hồn Tinh ra, lặng lẽ kích phát hóa thành hào quang, dung nhập vào cơ thể Đại sư huynh.
Đại sư huynh nói:
- Sư đệ phải cẩn thận, đến khi pháp lực của ta hồi phục, ta sẽ hết sức điên cuồng, lục thân bất nhận.
Dư Tắc Thành nói:
- Không có vấn đề gì, chỉ là chuyện nhỏ. Sư huynh hãy nhìn xem đây là gì?
Dư Tắc Thành giơ tay điểm ra, sử dụng lực Thần Uy Thể Hồ Quán Đinh, đưa sư huynh vào trong ảo cảnh.
Nháy
mắt Đại sư huynh thấy mình đạo pháp đại thành, thiên hạ vô địch. Y có
được lực lượng vô biên, sửa chữa được tất cả sơ hở trong Thiên La kiếm
pháp, sinh ra kiếm thuật mạnh nhất, dùng kiếm thuật này đánh bại hết
thảy cường địch trên Bồng Lai tiên sơn.
Thiên
La kiếm tông trở về thế giới Thương Khung, trở thành một trong mười
thượng môn đứng đầu thiên hạ. Mạc Trần nhờ vào Thiên La kiếm pháp đánh
bại Ngũ sư đệ Dư Tắc Thành, trở thành thiên hạ đệ nhất nhân, được vạn
người tôn kính, hoàn thành giấc mộng mấy ngàn năm của gia tộc.
Trong ảo cảnh, giấc mơ thành sự thật, hết thảy nguyện vọng của Đại sư huynh Mạc Trần
đã hoàn thành. Dư Tắc Thành đã mượn ảo cảnh lừa gạt Thiên Đạo, giải trừ cả nguy cơ Hóa Đạo lẫn họa mê muội cho Đại sư huynh.
Chỉ trong thoáng chốc, ảo cảnh tiêu tan, Mạc Trần đứng dậy cười vang:
- Đa tạ sư đệ, họa mê muội cũng đã hoàn toàn được giải trừ.
Dư Tắc Thành nói:
-
Chúc mừng sư huynh thoát khỏi họa mê muội. Đúng rồi, trong ảo cảnh của
sư huynh, đệ phát hiện sơ hở trong Thiên La kiếm pháp của huynh, chúng
ta hãy cùng nhau sửa chữa.
Mạc Trần gật đầu. hai sư huynh đệ bắt đầu nghiên cứu Thiên La kiếm pháp.
Dư Tắc Thành khổ tâm suy nghĩ. nghiên cứu làm thế nào sửa chửa sơ hở, khiến cho Thiên La kiếm pháp trở nên ảo diệu thần kỳ.
Thấy Dư Tắc Thành nhắm mắt nghiên cứu. Mạc Trần chỉ cười không nói, nhìn Dư Tắc Thành, trong lòng y đang đấu tranh dữ dội.
Thật
ra Mạc Trần có hận ý không nhỏ với Dư Tắc Thành, nếu không vì Dư Tắc
Thành, vị sư phụ thương yêu y nhất đã không phải chết. Cũng vì Dư Tắc
Thành, khiến cho sư phụ không thể nào yêu thương mình được nữa, đã chết
thay cho hắn.
Cho
nên sau trận chiến với Tâm Kiếm Thiền Tông, y mượn cớ bị thương, không
trở về thế giới Thương Khung nữa. Cho dù mắc phải nguy cơ Hóa Đạo vô
cùng hung hiểm, nhưng cũng không cầu cứu sư đệ.
Trong khoảnh khắc này, Dư Tắc Thành hoàn toàn không đề phòng. Chỉ cần mình chém xuống một kiếm, Ngũ sư đệ sẽ hoàn toàn tử vong.
Ý
nghĩ này không ngừng thúc giục Mạc Trần, khiến y ra tay. Tuy rằng hiện
tại Mạc Trần đang tươi cười, nhưng trong lòng đang đấu tranh không
ngừng.
Xuất kiếm, hay không xuất kiếm?
Giết, hay là không giết?
Đột
nhiên Mạc Trần giật mình kinh hãi, hắn chính là sư đệ của mình, nếu
mình giết hắn. sư phụ còn sống sẽ đối xử với mình thế nào?
Mình
làm sao vậy, chẳng lẽ là do ma quỷ ám ánh... Thình lình y tự tát cho
mình một bạt tai, sau cái tát này, nỗi hận kia nhanh chóng tiêu tan như
hơi nước dưới ánh mặt trời.
Dư
Tắc Thành bên cạnh đang nhắm mắt nghiên cứu kiếm pháp chợt mỉm cười.
Chính nỗi hận này mới là thủ phạm chân chính khiến cho sư huynh mê muội.
Chính là trận chiến Tâm Kiếm Thiền Tông, y mất đi sư phụ yêu thương
nhất, trong lòng đau đớn, dần dần rơi vào họa mê muội mà không hay biết.
Câu chuyện Hóa Đạo để luyện kiếm chính là một trong những biểu hiện mê muội của y, không phải là chân tâm thật ý.
Rốt
cục vào giờ phút này, Đại sư huynh không phụ kỳ vọng của mình, đã đột
phá bản tâm. hiện tại mới chính thức phá giải được họa mê muội, không
còn trói buộc.
Tiên Ngạo Chương 1160 : Hóa Đạo - Mê muội
Thứ Năm, 8 tháng 8, 2013
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét